Việc Tập đoàn Sơn Hải bị loại khỏi cuộc đua giành gói thầu cao tốc TP.HCM – Thủ Dầu Một – Chơn Thành (đoạn qua Bình Phước) đã khiến dư luận không khỏi bất ngờ. Theo lý giải từ tổ chuyên gia, lý do là Sơn Hải không đáp ứng yêu cầu kỹ thuật, thiếu năng lực cung cấp vật tư – thiết bị, thiếu phương án tổ chức mô hình BIM, và thiếu máy móc phù hợp cho thi công.
Nhưng nghịch lý ở chỗ: Sơn Hải vốn nổi tiếng là một trong những nhà thầu hiếm hoi thực hiện các dự án trọng điểm quốc gia với chất lượng vượt trội, đến mức dám cam kết bảo hành công trình tới 10 năm – điều không phải doanh nghiệp nào cũng dám đứng ra khẳng định. Nếu một đơn vị như vậy mà bị đánh trượt vì “không đạt kỹ thuật”, thì đặt câu hỏi về tiêu chí đánh giá là hoàn toàn có cơ sở.
Tất nhiên, không ai khẳng định Sơn Hải hoàn toàn trong sạch, và khả năng họ có “ô dù” cũng không thể loại trừ. Nhưng khi ngay cả một “tay to mặt lớn” như Sơn Hải còn phải ấm ức, thì rõ ràng phía sau phải là những thế lực còn lớn hơn rất nhiều.
Điều đáng chú ý hơn: không chỉ Sơn Hải, mà cả 4 “ông lớn” của ngành xây dựng cầu đường đều bị loại, nhường chỗ cho một cái tên ít tiếng tăm nhất, nhưng lại trúng gói thầu có giá trị cao nhất. Câu hỏi đặt ra: Phải chăng đây là biểu hiện của những bàn tay vô hình, những “liên minh lợi ích” đang thao túng các dự án công?
Nếu muốn minh bạch và công bằng, phương án đơn giản nhất là lập lại một tổ chuyên gia độc lập để chấm thầu, công khai lý do vì sao 4 tên tuổi hàng đầu lại cùng bị đánh giá không đạt yêu cầu kỹ thuật. Nhưng liệu chính quyền có đủ bản lĩnh để làm vậy? Bởi lẽ, nếu sự thật bị phơi bày, không chỉ là một cú “quê độ” lớn, mà còn kéo theo nguy cơ mất miếng ăn béo bở từ các gói thầu đậm mùi lợi ích.
When Son Hai Group “exposed”: Dark spots gradually revealed
The fact that Son Hai Group was eliminated from the race to win the Ho Chi Minh City – Thu Dau Mot – Chon Thanh expressway (section through Binh Phuoc) surprised the public. According to the explanation from the expert team, the reason was that Son Hai did not meet the technical requirements, lacked the capacity to supply materials and equipment, lacked a plan to organize the BIM model, and lacked suitable machinery for construction.
But the paradox is: Son Hai is famous as one of the rare contractors that carry out key national projects with outstanding quality, to the point of daring to commit to a 10-year construction warranty – something that not every business dares to affirm. If such a unit is rejected because of “technical failure”, then questioning the evaluation criteria is completely reasonable.
Of course, no one can claim that Son Hai is completely innocent, and the possibility that they have “an umbrella” cannot be ruled out. But when even a “big guy” like Son Hai is still feeling indignant, it is clear that behind this must be much larger forces.
What is more noteworthy: not only Son Hai, but all 4 “big guys” in the road and bridge construction industry were eliminated, giving way to a name that is the least famous, but won the bid with the highest value. The question is: Is this a manifestation of invisible hands, “interest alliances” that are manipulating public projects?
If we want transparency and fairness, the simplest solution is to re-establish an independent expert panel to evaluate bids, and publicly explain why the 4 leading names were all assessed as not meeting technical requirements. But does the government have the courage to do so? Because, if the truth is exposed, it will not only be a big “disgrace”, but also entail the risk of losing a lucrative piece of the bid packages that reek of interests.