Việc Cảng hàng không Gia Bình được điều chỉnh quy hoạch để trở thành sân bay quốc tế lớn nhất miền Bắc, vượt cả Nội Bài, không chỉ là một dự án hạ tầng đơn thuần. Đây là minh chứng rõ ràng cho sự bành trướng không giới hạn của Bộ Công an dưới thời Tô Lâm – một cơ quan vốn dĩ chỉ có nhiệm vụ bảo đảm an ninh trật tự, nay lại thò tay vào cả những lĩnh vực dân sự, kinh tế béo bở.
Từ một sân bay nhỏ vốn chỉ phục vụ Trung đoàn không quân công an, Gia Bình nay được “vịt hóa thiên nga” thành đại dự án với quy mô khổng lồ: 1.960 hecta đất, hàng vạn người dân phải di dời, bốn nhà thờ Công giáo và hàng chục ngôi chùa sẽ bị giải tỏa, tất cả để nhường chỗ cho giấc mơ “đế chế hàng không” của Bộ Công an. Tổng vốn đầu tư lên tới 120.839 tỷ đồng cho giai đoạn một, và 61.455 tỷ đồng cho giai đoạn tiếp theo đến 2050 – một “núi tiền” mà bất kỳ ai cũng hiểu sẽ chảy về đâu và ai sẽ là người hưởng lợi.
Khi Bộ Công an nắm toàn quyền từ giải phóng mặt bằng, thi công, đường kết nối, logistics, khai thác dịch vụ, cho thuê mặt bằng, họ sẽ tự biến dự án này thành “sân sau” để kinh doanh kiếm lời khủng. Cái bánh mì ở sân bay có giá 200 nghìn đồng, người dân cũng chẳng còn quyền kêu ca, bởi tất cả đã nằm trong tay một cơ quan vừa làm cảnh sát, vừa đóng vai chủ doanh nghiệp khổng lồ.
Dưới thời Tô Lâm, nhóm quyền lực Hưng Yên đang thao túng cả guồng máy nhà nước, thâu tóm hàng loạt dự án trọng điểm. Từ Mobifone, FPT Telecom cho đến nay là một sân bay quốc tế – tất cả đều nằm trong kịch bản gom quyền lực và dòng tiền về Bộ Công an. Không có bất kỳ cơ chế giám sát nào, không có minh bạch, và cũng chẳng có ai dám lên tiếng.
Điều đáng nói, việc mở rộng sân bay Gia Bình không nằm trong bất kỳ chiến lược phát triển hàng không nào trước đây. Nó chỉ được “bật đèn xanh” sau khi Nguyễn Phú Trọng qua đời giữa năm 2024, mở đường cho Tô Lâm lên làm Tổng Bí thư. Quyết định cấp tốc của chính phủ Phạm Minh Chính chẳng khác nào hành động quy phục phe cánh Tô Lâm, để giữ ghế và giữ lợi ích chính trị.
Nhưng cái giá cho tham vọng của Bộ Công an là hàng vạn người dân mất đất, mất nhà, mất mồ mả tổ tiên, mất quê hương. Lịch sử, ký ức, đời sống tâm linh của cả một vùng đất sẽ bị xóa sổ để phục vụ cho một dự án đầy tính quyền lực và lợi ích nhóm.
Sân bay Gia Bình không chỉ là một công trình hạ tầng – nó là biểu tượng cho sự lộng quyền, sự thao túng của một cơ quan đang vượt ra ngoài chức năng vốn có. Khi Bộ Công an vừa nắm súng, vừa nắm tiền, vừa nắm luôn cả các lĩnh vực dân sự béo bở, câu hỏi đặt ra là: Ai sẽ giám sát, ai sẽ kiểm soát quyền lực này? Và đất nước sẽ đi về đâu khi quyền lực tuyệt đối rơi vào tay một nhóm người?
THE MINISTRY OF PUBLIC SECURITY’S UNLIMITED AMBITION: GIA BINH AIRPORT – A SYMBOL OF POWER AND GROUP INTERESTS UNDER TO LAM’S TERM
The fact that Gia Binh Airport was adjusted to become the largest international airport in the North, surpassing even Noi Bai, is not just a simple infrastructure project. This is clear evidence of the unlimited expansion of the Ministry of Public Security under To Lam’s term – an agency that was originally only responsible for ensuring security and order, but now has its hands in lucrative civil and economic fields.
From a small airport that only served the police air force regiment, Gia Binh has now been “turned into a swan” into a mega-project with a huge scale: 1,960 hectares of land, tens of thousands of people have to be relocated, four Catholic churches and dozens of pagodas will be demolished, all to make room for the dream of an “aviation empire” of the Ministry of Public Security. The total investment capital is up to 120,839 billion VND for phase one, and 61,455 billion VND for the next phase until 2050 – a “mountain of money” that anyone can understand where it will flow and who will benefit. When the Ministry of Public Security takes full control of site clearance, construction, connecting roads, logistics, service exploitation, and site leasing, they will turn this project into their “backyard” to do business and make huge profits. The bread at the airport costs 200,000 VND, and people have no right to complain, because everything is in the hands of an agency that is both a police officer and a giant business owner.
Under To Lam, the Hung Yen power group is manipulating the entire state apparatus, monopolizing a series of key projects. From Mobifone, FPT Telecom to now an international airport – all are part of the scenario of gathering power and cash flow to the Ministry of Public Security. There is no monitoring mechanism, no transparency, and no one dares to speak up.
It is worth mentioning that the expansion of Gia Binh airport was not part of any previous aviation development strategy. It was only “green-lighted” after Nguyen Phu Trong passed away in mid-2024, paving the way for To Lam to become General Secretary. The urgent decision of the Pham Minh Chinh government is no different from an act of submitting to To Lam’s faction, to keep his seat and maintain political interests.
But the price for the ambition of the Ministry of Public Security is that tens of thousands of people will lose their land, their homes, their ancestral graves, their homeland. The history, memories, and spiritual life of an entire region will be erased to serve a project full of power and group interests. Gia Binh Airport is not just an infrastructure project – it is a symbol of the tyranny and manipulation of an agency that is going beyond its inherent functions. When the Ministry of Public Security holds both guns, money, and lucrative civil sectors, the question is: Who will supervise, who will control this power? And where will the country go when absolute power falls into the hands of a group of people?