Nếu phép lịch sự ngoại giao được đo bằng số chữ ký trong các Tuyên bố chung, thì có lẽ chuyến thăm Hàn Quốc hồi tháng 8 năm 2025 của Tổng Bí thư Tô Lâm là một ví dụ trọn vẹn: bắt tay, ký kết, chụp ảnh, và công bố văn bản. Mọi thứ diễn ra đúng “quy trình ngoại giao chuẩn mực” — có mở, có kết, và có hậu.
Thế nhưng, hai tháng sau, trong chuyến thăm hữu nghị Triều Tiên từ ngày 8 đến 11 tháng 10, màn cuối ấy bỗng… biến mất. Không có Tuyên bố chung, không có bản thông cáo dài dằng dặc liệt kê “quan hệ hợp tác sâu rộng trên mọi lĩnh vực”, và cũng chẳng có những dòng chữ khẳng định “ý chí chung thúc đẩy hòa bình khu vực”. Thay vào đó, chỉ còn lại một khoảng im lặng đáng chú ý – một thứ im lặng mà giới quan sát chắc chắn sẽ đọc rất to.
“Hữu nghị” nhưng không “hòa nhịp”
Cả Việt Nam và Triều Tiên đều thường xuyên nhấn mạnh đến “tình hữu nghị truyền thống”. Nhưng “truyền thống” là một thứ dễ bị chính hiện tại làm khó xử. Trong khi Bình Nhưỡng đang tập trung củng cố vị thế an ninh và đường lối đối đầu với phương Tây, Hà Nội lại theo đuổi chính sách “đa phương hóa – cân bằng hóa”, vừa bắt tay Seoul, vừa giữ quan hệ với Washington và Tokyo.
Thế nên, việc không ra được Tuyên bố chung có lẽ không phải vì cây bút cạn mực, mà vì trang giấy… khó viết.
Khi ký kết trở thành phép thử
Một Tuyên bố chung, về mặt hình thức, chỉ là một văn bản. Nhưng về mặt chính trị, nó là tấm gương phản chiếu xem hai bên đang nhìn cùng một hướng hay không. Hàn Quốc và Việt Nam hiện chia sẻ lợi ích kinh tế rõ rệt, quan hệ đầu tư sâu rộng, và mục tiêu ổn định khu vực. Triều Tiên, ngược lại, đang ở một quỹ đạo khác — nơi ưu tiên không hẳn là hội nhập, mà là tự cường.
Trong bối cảnh ấy, chuyến thăm của ông Tô Lâm giống như một bài kiểm tra về mức độ “linh hoạt ngoại giao”: có thể đi đến đâu, và dừng lại ở đâu, trước khi các bên cảm thấy… bất tiện.
Khoảng lặng như một thông điệp
Ở một nghĩa nào đó, việc không có Tuyên bố chung cũng là một thông điệp – một kiểu “ngôn ngữ ngoại giao im lặng”. Nó nói rằng hai bên vẫn tôn trọng nhau, nhưng không cần phải khẳng định điều đó bằng một văn bản cụ thể. Một sự lựa chọn có phần tế nhị, thậm chí khôn ngoan, trong một thời điểm mà mọi con chữ đều có thể bị soi dưới kính hiển vi chính trị quốc tế.
Kết lại: một chuyến đi “thất bại”
Có thể nói, chuyến thăm Triều Tiên của Tô Lâm lần này không mang đến “thành tựu cụ thể”, nhưng lại phác họa rõ ràng bức tranh khu vực: nơi Việt Nam vẫn đang nỗ lực đu dây giữa các cực, còn Triều Tiên vẫn đi trên con đường riêng của mình.
To Lam’s failure in his visit to North Korea when the two countries did not have a Joint Statement.
Author: Dang Thanh Tai
If diplomatic courtesy is measured by the number of signatures on Joint Statements, then perhaps General Secretary To Lam’s visit to South Korea in August 2025 is a perfect example: shaking hands, signing, taking photos, and announcing the document. Everything happened according to “standard diplomatic procedures” — with an opening, a closing, and a happy ending.
However, two months later, during the friendship visit to North Korea from October 8 to 11, that final act suddenly… disappeared. There was no Joint Statement, no lengthy communique listing “extensive cooperation in all fields,” and no lines affirming “the common will to promote regional peace.” Instead, there was only a noticeable silence – a silence that observers would certainly read aloud.
“Friendship” but not “harmony”
Both Vietnam and North Korea frequently emphasize “traditional friendship.” But “tradition” is something that is easily confused by the present. While Pyongyang is focusing on strengthening its security position and its confrontational approach with the West, Hanoi is pursuing a “multilateralization-balancing” policy, shaking hands with Seoul while maintaining relations with Washington and Tokyo.
So, the failure to issue a Joint Statement is probably not because the pen is dry, but because the paper is… difficult to write.
When signing becomes a test
A Joint Statement, in form, is just a document. But politically, it is a mirror reflecting whether the two sides are looking in the same direction. South Korea and Vietnam currently share clear economic interests, extensive investment relations, and the goal of regional stability. North Korea, on the other hand, is on a different trajectory—where the priority is not necessarily integration, but self-reliance.
In that context, To Lam’s visit is like a test of “diplomatic flexibility”: how far can it go, and where can it stop, before the parties feel… uncomfortable.
Silence as a message
In a sense, the absence of a Joint Statement is also a message – a kind of “silent diplomatic language”. It says that the two sides still respect each other, but there is no need to confirm it in a specific document. A somewhat delicate, even wise choice, at a time when every word can be examined under the international political microscope.
Conclusion: a “failed” trip
It can be said that To Lam’s visit to North Korea this time did not bring “concrete achievements”, but clearly outlined a picture of the region: where Vietnam is still trying to swing between the poles, while North Korea is still on its own path.


