Sáng 26/10/2025, Tổng Bí thư Tô Lâm trang nghiêm tuyên bố: “Tài nguyên quý nhất của Việt Nam không phải là khoáng sản hay vị trí chiến lược, mà là 106 triệu người cần cù, sáng tạo, giàu lòng yêu nước.”
Nghe thì đẹp như câu trong sách giáo khoa, nhưng chỉ cần mở mắt nhìn quanh, người ta sẽ thấy một nghịch lý cay đắng: 106 triệu “tài nguyên quý” ấy đang bị nhốt trong một mỏ khai thác khổng lồ – gọi tắt là Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
- Tài nguyên quý nhưng bị kiểm soát như chất nổ
Nếu người dân thực sự là “tài nguyên quý”, lẽ ra họ phải được tự do phát triển, nói, nghĩ, sáng tạo. Nhưng trong “mỏ Việt Nam”, mỗi cá nhân được gắn kèm một camera, một luật an ninh mạng, một dư luận viên và một công an khu vực.
Ở nơi mà đăng một status Facebook cũng có thể “vi phạm điều 117”, thì sáng tạo nào dám nảy mầm?
Ở đất nước mà báo chí chỉ được “định hướng”, thì cần cù nào được tưởng thưởng?
Và ở chỗ mà mọi ý kiến khác biệt đều bị dán nhãn “phản động”, thì lòng yêu nước chỉ được phép thể hiện bằng… đi bầu theo chỉ đạo. - Khai thác con người – ngành công nghiệp chủ lực
Ông Tô Lâm nói đúng một nửa: 106 triệu người thực sự là “tài nguyên quý” – nhưng là tài nguyên để chế độ khai thác, chứ không phải để đất nước phát triển.
Công nhân xuất khẩu sang Nhật, Hàn – “xuất khẩu lao động” gọi cho sang, chứ thực ra là xuất khẩu máu thịt.
Nông dân thì “tự hào làm chủ ruộng đất” mà không có quyền sở hữu đất.
Doanh nhân thì “được khuyến khích sáng tạo”, nhưng sáng tạo quá lại dễ bị công an mời cà phê.
Trí thức thì được tôn vinh trong diễn văn, còn thực tế phải im lặng nếu muốn yên thân.
Tài nguyên người Việt, dưới bàn tay điều hành của chế độ, không phải để tỏa sáng – mà để bị vắt kiệt. - Khi “tài nguyên” không được làm người
Trong hệ thống của ông Tô Lâm, dân không phải là chủ nhân, mà là nguồn lực.
Không phải là người quyết định vận mệnh đất nước, mà là đối tượng được quản lý.
Không phải là công dân, mà là nguyên liệu đầu vào cho guồng máy quyền lực.
Hơn 100 triệu người bị nhốt trong một chế độ cảnh sát, nơi mỗi tiếng nói đều phải qua bộ lọc kiểm duyệt, nơi mỗi giấc mơ đều phải đo bằng “định hướng chính trị đúng đắn”.
Vậy thì làm sao gọi là “tài nguyên quý”?
Đó chỉ là tài sản bị cầm cố, nguồn lợi bị bóc tách, mỏ người đang cạn dần niềm tin. - Lời kết: Ai là kẻ đang khai thác ai?
Ông Tô Lâm ca ngợi dân là “nguồn tài nguyên vô giá”. Nhưng trong thực tế, ông và bộ máy của ông mới là những nhà đầu tư lớn nhất vào việc khai thác con người: khai thác sức lao động, sự im lặng, nỗi sợ, và cả lòng yêu nước bị lợi dụng.
Nếu thật sự tin rằng “con người là tài nguyên quý”, hãy bắt đầu bằng việc trả lại cho họ quyền được làm người tự do.
Bởi nếu một dân tộc bị khóa miệng, bị theo dõi và bị tước quyền lựa chọn, thì tài nguyên ấy không còn là quý giá – mà chỉ là mỏ quặng nhân tạo nuôi sống bộ máy thống trị.
Và trong “mỏ khai thác 106 triệu người” ấy, chỉ có một người thật sự được tự do:
Tổng Bí thư.
Người có đặc quyền định nghĩa cả ý nghĩa của tự do.
To Lam considers 106 million Vietnamese people as a living resource, a living mine of the regime.
On the morning of October 26, 2025, General Secretary To Lam solemnly declared: “Vietnam’s most valuable resource is not its minerals or strategic location, but its 106 million hardworking, creative, and patriotic people.”
It sounds beautiful, like a textbook quote, but a quick glance reveals a bitter paradox: these 106 million “precious resources” are trapped in a giant mining operation – in short, the Socialist Republic of Vietnam.
- Precious resources controlled like explosives
If the people were truly “precious resources,” they should be free to develop, speak, think, and create. But in the “Vietnam mine,” each individual is fitted with a camera, a cybersecurity law, a public opinion manipulator, and a local police officer.
In a place where even posting a Facebook status can “violate Article 117,” what creativity dares to take root?
In a country where the press is only “directed,” what diligence is rewarded?
And where every differing opinion is labeled “reactionary,” patriotism is only allowed to be expressed by… voting as directed.
- Exploiting Human Resources – The Key Industry
Mr. To Lam is half right: 106 million people are indeed a “valuable resource” – but a resource for the regime to exploit, not for the country’s development.
Workers are exported to Japan and Korea – “labor export” to sound nice, but in reality, it’s the export of blood and flesh.
Farmers are “proud to be masters of their land” but have no land ownership rights.
Entrepreneurs are “encouraged to be creative,” but too much creativity easily leads to being summoned for coffee by the police.
Intellectuals are honored in speeches, but in reality, they must remain silent if they want to live in peace.
Vietnamese human resources, under the regime’s control, are not meant to shine – but to be exploited. - When “resources” are not allowed to be human
In To Lam’s system, the people are not the masters, but the resources.
They are not the ones who decide the country’s destiny, but the objects of management.
They are not citizens, but the raw materials for the machinery of power.
Over 100 million people are trapped in a police state, where every voice must go through censorship, where every dream must be measured by “correct political orientation.”
So how can they be called “precious resources”?
They are merely mortgaged assets, exploited resources, and a mine of people whose trust is dwindling.
- Conclusion: Who is exploiting whom?
To Lam praises the people as “priceless resources.” But in reality, he and his apparatus are the biggest investors in exploiting human resources: exploiting labor, silence, fear, and even patriotism.
If you truly believe that “human beings are a valuable resource,” begin by restoring their right to be free.
Because if a nation is silenced, monitored, and deprived of the right to choose, then that resource is no longer valuable – but merely an artificial mine to feed the ruling apparatus.
And in that “mine of 106 million people,” only one person is truly free:
The General Secretary.
The one who has the privilege of defining the very meaning of freedom.


