BFD LOGO 2
  • Luật sư Nguyễn Văn Đài
  • Giới Thiệu
    • Dân Chủ Là Gì?
    • Thư Kêu Gọi
    • Giáo Trình Huấn Luyện
    • Mục Tiêu
  • Tin Tức
  • EN Articles
  • Contact
Menu
  • Luật sư Nguyễn Văn Đài
  • Giới Thiệu
    • Dân Chủ Là Gì?
    • Thư Kêu Gọi
    • Giáo Trình Huấn Luyện
    • Mục Tiêu
  • Tin Tức
  • EN Articles
  • Contact
Facebook Youtube Twitter

BFD News

  • Trang Chính
  • Việt Nam
  • Chính Trị
  • Videos
  • Thế Giới
Menu
  • Trang Chính
  • Việt Nam
  • Chính Trị
  • Videos
  • Thế Giới

Tô Lâm hay Phan Văn Giang hay Cách mạng Màu: Lựa chọn nào cho tương lai Việt Nam?(English below)

  • bui-thi-trang
  • 07-12-2025

Trong dòng chảy hỗn loạn của chính trường Việt Nam, câu hỏi “Lâm hay Giang?” không chỉ là một cuộc tranh luận về cá nhân, mà còn là sự phân cực sâu sắc giữa hai mô hình lãnh đạo, hai tầm nhìn cho số phận dân tộc. Đây không phải là cuộc chơi quyền lực đơn thuần, mà là ngã rẽ định mệnh giữa sự kìm kẹp sắt đá của an ninh và hy vọng mong manh về một sự cân bằng, dù vẫn bị ràng buộc bởi hệ thống cũ kỹ. Hãy cùng phân tích, không phải qua lăng kính cảm tính, mà qua những lớp lang hậu quả xã hội, kinh tế và chính trị, để thấy rõ hơn bức tranh tương lai.
Nếu Lâm tiếp tục nắm quyền, sau 16 tháng đã phơi bày bản chất của một chế độ công an trị, chúng ta có thể hình dung một Việt Nam bị bao phủ bởi bóng tối của sự kiểm soát toàn diện. Không phải là sự ổn định chân chính, mà là một thứ trật tự giả tạo, nơi công an và an ninh trở thành “người gác cổng” tuyệt đối, sử dụng dùi cui và nhà tù như công cụ hàng ngày để dập tắt mọi tiếng nói bất đồng. Quân đội, trong khi đó, vẫn giữ vị thế như một “lãnh địa bất khả xâm phạm”, tôn trọng lẫn nhau theo kiểu “nước sông không phạm nước giếng” – một sự phân chia quyền lực mong manh, dễ vỡ dưới áp lực nội tại. Ưu tiên hàng đầu? Sự tồn vong của chế độ, đặt lên trên mọi lợi ích quốc gia. Nền kinh tế sẽ bị điều hành bởi ý chí chủ quan của một nhóm nhỏ, mang màu sắc cộng sản cổ điển, xa rời thực tiễn khoa học và quy luật thị trường. Kết quả: Doanh nghiệp nhỏ lẻ, các hộ kinh doanh – những trụ cột của nền kinh tế dân sinh – sẽ bị bóp nghẹt, nhường chỗ cho một mô hình “tư bản thân hữu” trá hình. Ở mỗi tỉnh thành, các nhóm công an sẽ hình thành “sân sau” với doanh nghiệp lớn, biến quyền lực thành nguồn thu nhập cá nhân, nuôi dưỡng tham nhũng như một hệ sinh thái độc hại.
Hậu quả sâu xa hơn là sự gia tăng mâu thuẫn nội bộ và xã hội. Khi “cái máng” tài nguyên quốc gia ngày càng cạn kiệt, mà “đàn lợn” – ẩn dụ cho các nhóm lợi ích – ngày càng phì đại, cuộc tranh giành sẽ trở nên khốc liệt, dẫn đến cắn xé lẫn nhau. Ông bà ta nuôi lợn con đã biết: khi máng cạn, bản năng sinh tồn sẽ lấn át mọi lý trí. Xã hội bị bần cùng hóa, người dân bị đẩy đến bước đường cùng, có thể khơi mào những cuộc nổi dậy tự phát. Lúc đó, quân đội – với vai trò “người can thiệp cuối cùng” – có thể bước vào, nắm quyền và thay đổi cục diện. Nhưng sau đó thì sao? Tương lai lúc ấy sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào ý chí của giới quân sự, một biến số đầy bất định, có thể dẫn đến ổn định tạm thời hoặc hỗn loạn kéo dài. Đây không chỉ là kịch bản bi quan, mà là lời cảnh tỉnh về chu kỳ lặp lại của lịch sử: từ đàn áp đến bùng nổ, từ độc tài đến chuyển tiếp bất ổn.
Ngược lại, nếu Giang lên nắm quyền, bức tranh có thể sáng sủa hơn đôi phần, nhưng đừng vội lạc quan. Ngoại giao vẫn sẽ là “cây tre” linh hoạt, uốn cong theo gió lớn – không thiên vị Trung Quốc như nhiều người đồn đoán, mà thức thời, cân bằng giữa Bắc Kinh và Washington như một nghệ thuật sinh tồn đã được rèn luyện qua năm tháng. Giang, với bản chất thực tế, có lẽ không phải kẻ cuồng tín, mà là người biết thích nghi. Kinh tế có thể “dễ thở” hơn, khi công an không còn đóng vai “bố già” thống trị, mở ra không gian cho cải cách. Tuy nhiên, bi kịch lớn nhất nằm ở chỗ: Đảng Cộng sản Việt Nam dường như đã cạn kiệt nhân tài thực thụ. Ở đâu cũng chỉ thấy bóng dáng tham nhũng và tư lợi, biến mọi chính sách thành công cụ cá nhân. Giang lên có thể “xả van” bức xúc xã hội, giảm nhiệt cho những bất mãn tích tụ, từ đó làm dịu đi khát khao thay đổi chế độ. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc duy trì hiện trạng: Đại đa số người Việt, vốn chưa nhận thức sâu sắc về giá trị của dân chủ đa đảng, sẽ tiếp tục hài lòng với sự ổn định bề mặt, bỏ qua những gông xiềng vô hình. Đây là nghịch lý của dân tộc: Sự thay đổi nửa vời có thể kéo dài tuổi thọ của hệ thống cũ, nhưng không giải quyết tận gốc rễ vấn đề – một xã hội thiếu tự do thực sự, nơi con người bị kìm hãm bởi nỗi sợ và sự thờ ơ.
Tóm lại, giữa Lâm và Giang, Việt Nam đang đứng trước lựa chọn không phải giữa tốt và xấu, mà giữa ngọn lửa đàn áp và dòng nước ấm áp của sự trì trệ. Lâm có thể đẩy đất nước đến bờ vực hỗn loạn, trong khi Giang mang lại sự ổn định tạm thời, nhưng cả hai đều bị ràng buộc bởi hệ thống cộng sản lỗi thời.
Câu hỏi sâu sắc hơn: Liệu dân tộc ta có sẵn sàng làm cuộc Cách mạng Màu để hướng tới một mô hình thực sự dân chủ, nơi quyền lực thuộc về nhân dân? Hay chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vòng luẩn quẩn, chờ đợi một “người hùng” cứu rỗi? Tương lai không nằm ở Lâm hay Giang, mà ở nhận thức và hành động của chính chúng ta.

To Lam or Phan Van Giang or the Color Revolution: Which Choice for Vietnam’s Future?

In the chaotic currents of Vietnamese politics, the question “Lam or Giang?” is not just a personal debate, but a profound polarization between two leadership models, two visions for the nation’s destiny. This is not simply a power struggle, but a fateful crossroads between the iron grip of security and the fragile hope for a balance, albeit still constrained by the outdated system. Let’s analyze, not through the lens of emotion, but through the layers of social, economic, and political consequences, to better understand the future.

If Lam continues to hold power, after 16 months of exposing the true nature of a police state, we can envision a Vietnam shrouded in the darkness of total control. It’s not genuine stability, but a false order where the police and security forces become the absolute “gatekeepers,” using batons and prisons as daily tools to suppress any dissenting voices. The military, meanwhile, maintains its position as an “impregnable territory,” respecting each other in a way that suggests “the river water doesn’t interfere with the well water”—a fragile power structure, easily broken under internal pressure. The top priority? The survival of the regime, placed above all national interests. The economy will be governed by the subjective will of a small group, imbued with classical communist ideology, far removed from scientific practice and market principles. The result: Small businesses and household enterprises—the pillars of the people’s economy—will be stifled, giving way to a disguised model of “crony capitalism.” In each province and city, groups of police officers will form “backyards” with large businesses, transforming power into personal income and fostering corruption as a toxic ecosystem.
The deeper consequence is an increase in internal and social conflicts. As the national resource “trough” dwindles and the “pig herd”—a metaphor for interest groups—grows larger, the struggle will become fierce, leading to infighting. Our ancestors knew that when the trough is empty, survival instincts will override reason. Society is impoverished, people are pushed to the brink, and spontaneous uprisings may be triggered. At that point, the military—as the “last resort”—can step in, seize power, and change the situation. But what then? The future will then depend entirely on the will of the military, an uncertain variable that could lead to temporary stability or prolonged chaos. This is not just a pessimistic scenario, but a warning about the recurring cycle of history: from repression to explosion, from dictatorship to unstable transition.

Conversely, if Jiang takes power, the picture might be somewhat brighter, but don’t be too optimistic. Diplomacy will still be a flexible “bamboo,” bending with the strong wind – not biased towards China as many speculate, but rather adaptable and balanced between Beijing and Washington, a survival art honed over the years. Jiang, with his pragmatic nature, is probably not a fanatic, but someone who knows how to adapt. The economy might be “easier to breathe” when the police no longer play the role of a domineering “godfather,” opening up space for reform. However, the greatest tragedy lies in the fact that the Vietnamese Communist Party seems to have run out of genuine talent. Everywhere you look, you only see the shadow of corruption and self-interest, turning every policy into a personal tool. Giang’s rise could potentially “release the pressure” on social unrest, de-escalating accumulated discontent and thus easing the desire for regime change. However, this also means maintaining the status quo: the vast majority of Vietnamese, who haven’t yet deeply grasped the value of multi-party democracy, will continue to be content with superficial stability, ignoring the invisible shackles. This is the paradox of the nation: half-hearted change may prolong the lifespan of the old system, but it doesn’t address the root of the problem – a society lacking true freedom, where people are held back by fear and apathy.

In short, between Lam and Giang, Vietnam faces a choice not between good and evil, but between the fire of repression and the warm waters of stagnation. Lam could push the country to the brink of chaos, while Giang offers temporary stability, but both are bound by the outdated communist system.

The deeper question is: Is our nation ready for a Color Revolution to move towards a truly democratic model where power belongs to the people? Or will we continue to repeat the vicious cycle, waiting for a “hero” to save us? The future does not lie with Lam or Giang, but with our own awareness and actions.

Bài viết liên quan

Tô Lâm giận cả công an lẫn quân đội hay công an và quân đội không còn mặn mà với Tô Lâm?(English below)

bui-thi-trang 17/12/2025

Chính trường Việt Nam vốn nổi tiếng… yên tĩnh. Nhưng đôi khi, sự vắng mặt lại ồn ào hơn mọi bài diễn văn.Hội nghị Công

Người Việt tại London biểu tình tố cáo Tổng bí thư đảng CSVN Tô Lâm vi phạm nhân quyền(English below)

pham-thi-tra-my 30/10/2025

Tô Lâm coi 106 triệu người Việt là tài nguyên sống, mỏ quặng sống của chế độ.

bui-thi-trang 27/10/2025

Nổi bật

Tô Lâm muốn giải phóng sức dân: Hãy Bỏ Điều 4 Hiến Pháp, Từ Bỏ Độc Đảng Để Xây Dựng Việt Nam Dân Chủ, Hùng Cường(English below)

Tô Lâm giận cả công an lẫn quân đội hay công an và quân đội không còn mặn mà với Tô Lâm?(English below)

Người Việt tại London biểu tình tố cáo Tổng bí thư đảng CSVN Tô Lâm vi phạm nhân quyền(English below)

Đọc nhiều

Tuyên bố từ Hội Anh Em Dân Chủ về việc nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam kết án chị Phạm Đoan Trang

Hậu quả từ phò tá tham mưu RỞM của quan chức độc tài CSVN

Tuyên bố từ Hội Anh Em Dân Chủ về việc nhà nước độc tài Cộng sản Việt Nam kết án anh Đỗ Nam Trung – thành viên HAEDC

Công an nêu nguy cơ khủng bố để dân không dám ủng hộ đấu tranh

Y án 10 năm tù đối với người “nói xấu” lãnh đạo Đảng và Nhà nước

Theo dõi
Facebook Twitter Youtube
Liên lạc

Mọi ý kiến đóng góp xin bạn vui lòng gửi tới địa chỉ email news@anhemdanchu.org

hoặc

Bạn có thể điền online form tại đây

BFD LOGO
LS Nguyễn Văn Đài
Giới Thiệu
Tin Tức
EN Articles
Contact
Facebook Youtube Twitter

Copyright © 2023 Hội Anh Em Dân Chủ

Được xây dựng bởi Hội Anh Em Dân Chủ, địa chỉ tại 124 City Road, London, EC1V 2NX