Bài xã luận: “Khi tiếng pháo hoa át tiếng dân nghèo”
Trong một đất nước đang nỗ lực xây dựng nhà nước pháp quyền, thượng tôn kỷ cương, thì câu chuyện “trên bảo dưới không nghe” không chỉ là vấn đề kỷ luật hành chính – đó là biểu hiện nhức nhối của một căn bệnh lâu năm: bệnh phô trương, bệnh vô cảm và bệnh coi thường nhân dân.
Mới đây, Ban Bí thư đã có chỉ đạo rất rõ ràng: các địa phương không được tổ chức liên hoan, tiệc tùng khi chia tách hay sáp nhập đơn vị hành chính. Thế nhưng, bất chấp tinh thần đó, hai tỉnh Bạc Liêu và Cà Mau lại tổ chức bắn pháo hoa tầm cao, mở tiệc ăn mừng, mà theo cách nói “hợp pháp” là để “chào mừng sự kiện hợp nhất tỉnh”. Càng đáng nói hơn khi Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch còn “bật đèn xanh” cho màn trình diễn tiêu tốn hàng tỉ đồng ngân sách.
Câu hỏi đặt ra: Chúng ta đang mừng điều gì?
Pháo hoa không làm cho dân hết khổ, càng không làm dịu đi cảm giác mất mát quê hương khi tên đất, tên làng bị xóa khỏi bản đồ hành chính. Trong khi đó, những bệnh viện tuyến huyện thì thiếu giường bệnh, trường học thì dột nát, trẻ em đến lớp thiếu sách thiếu cơm… thì sao những người ngồi trong phòng máy lạnh có thể “ăn mừng” một cách thản nhiên đến vậy?
Nếu không phải để đốt tiền vào không trung, để khoe sự “hoành tráng”, thì liệu có ai quan tâm đến cái sự kiện hành chính khô khốc này? Hợp nhất tỉnh là một quyết định kỹ thuật – điều cần mừng là hiệu quả sau sáp nhập, là cải cách bộ máy, là giảm chi phí, chứ không phải là pháo hoa hay bàn tiệc rượu.
Người dân đang cần một chính quyền gần dân, hiểu dân, sống vì dân – chứ không phải một bộ máy chỉ biết “vẽ chuyện để tiêu tiền”, rồi thản nhiên gọi đó là “phát triển văn hóa tinh thần”.
Có lẽ, đối với một bộ phận cán bộ, việc vui vẻ trên nỗi buồn người khác đã trở thành bản năng. Đằng sau những tràng pháo tay là những khoản chi ngân sách bị xén một phần. Mỗi tiếng pháo nổ lên trời là một tiếng thở dài của người dân nghèo – những người đã đóng góp từng đồng thuế để rồi bị buộc phải “ăn mừng” điều họ không hề thấy vui.
Nếu biết xấu hổ, đã không bắn pháo hoa trong lúc dân thiếu gạo. Nếu còn lương tri, đã không ăn mừng bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác.
Việc kỷ cương bị chà đạp công khai như vậy không chỉ là lời cảnh tỉnh với riêng Cà Mau, Bạc Liêu – mà là một thử thách đối với toàn bộ hệ thống: liệu còn ai đủ bản lĩnh để xử lý sai phạm, hay những màn pháo hoa sẽ tiếp tục che mờ ánh sáng của lẽ phải?
Chừng nào tiếng dân còn bị lấn át bởi tiếng pháo, thì công bằng và liêm chính vẫn sẽ mãi là điều xa xỉ trong đời sống công quyền.
⸻
Bài xã luận này dành để đặt câu hỏi cho những ai đang “ăn mừng” một cách vô cảm. Và dành để tiếp thêm tiếng nói cho những người dân vẫn đang lặng lẽ chịu đựng cái giá của sự phô trương ấy.
Editorial: “When the sound of fireworks drowns out the voices of the poor”
In a country that is striving to build a rule-of-law state, respecting discipline, the story of “the superiors not listening to the subordinates” is not only a matter of administrative discipline – it is a painful manifestation of a long-standing disease: the disease of showing off, the disease of indifference and the disease of disregarding the people.
Recently, the Secretariat has issued very clear instructions: localities are not allowed to organize festivals or parties when separating or merging administrative units. However, despite that spirit, the two provinces of Bac Lieu and Ca Mau organized high-altitude fireworks displays and held celebratory parties, which, in a “legal” way of speaking, were to “celebrate the event of provincial merger”. It is even more noteworthy when the Ministry of Culture, Sports and Tourism also “gave the green light” for the performance that cost billions of dong from the budget.
The question is: What are we celebrating?
Fireworks do not relieve people’s suffering, nor do they ease the feeling of loss of their homeland when the names of lands and villages are erased from the administrative map. Meanwhile, district hospitals lack beds, schools are dilapidated, children go to school without books and food… so how can people sitting in air-conditioned rooms “celebrate” so calmly?
If it were not to burn money into the air, to show off the “grandeur”, then would anyone care about this dry administrative event? Merging provinces is a technical decision – what should be celebrated is the efficiency after the merger, the reform of the apparatus, the reduction of costs, not fireworks or a banquet of wine.
The people need a government that is close to the people, understands the people, lives for the people – not an apparatus that only knows how to “make up stories to spend money”, then calmly calls it “developing spiritual culture”.
Perhaps, for a group of officials, being happy over the sadness of others has become an instinct. Behind the applause are budget expenditures that have been cut in part. Each firecracker that goes off in the sky is a sigh from the poor people – those who have paid every penny in taxes only to be forced to “celebrate” something they are not happy about.
If they had any sense of shame, they would not have set off fireworks while people were short of rice. If they had any conscience, they would not have celebrated with the hard-earned money of others.
Discipline being trampled on so openly is not only a warning to Ca Mau and Bac Lieu – but also a challenge to the entire system: is there anyone brave enough to handle violations, or will the fireworks continue to obscure the light of reason?
As long as the people’s voices are drowned out by the sound of firecrackers, fairness and integrity will remain luxuries in public life.
⸻
This editorial is intended to question those who are “celebrating” indifferently. And to give voice to the people who are still silently bearing the price of that ostentation.