30/4/1975, Đảng Cộng sản Việt Nam đã không giải phóng dân tộc — họ chỉ đổi xiềng xích ngoại bang thành xiềng xích nội bang.
Họ gọi đó là “giải phóng”. Tôi gọi đó là nô lệ hóa chính trị.
50 năm rồi, người dân Việt Nam sống như những cái xác không hồn:
• Không được mở miệng nếu không ca ngợi Đảng.
• Không được cầm lá phiếu nếu không chọn đúng “ứng viên của Đảng”.
• Không được lập hội, lập đảng, ứng cử, phản đối, biểu tình.
• Không được làm chủ đất nước — chỉ được làm thần dân ngoan ngoãn cho một đảng cai trị.
Ai mở miệng đòi tự do thì bị bắt, bị tra tấn, bị bỏ tù.
Ai phản đối bất công thì bị chụp mũ “phản động”, “thế lực thù địch”.
Chính quyền này không đối thoại với dân — họ ra lệnh cho dân.
Báo chí? Chỉ là những con vẹt biết gào khẩu hiệu.
Bầu cử? Chỉ là trò hề dàn dựng.
Tòa án? Chỉ là cái máy chém hợp pháp hóa mọi bản án bỏ túi.
Công an? Chỉ là đội quân canh giữ nỗi sợ trong lòng nhân dân.
Đừng mơ về tự do trong một nhà tù khổng lồ.
Đừng ảo tưởng về “hòa bình” khi chúng ta sống trong nỗi sợ hãi và phục tùng.
50 năm — đất nước này không tiến lên — chỉ có lãnh đạo thì phình to bụng, nhân dân thì gập lưng gánh nợ.
Một chế độ bưng bít, dối trá, phản bội lý tưởng tự do, phản bội nhân dân.
Nếu chúng ta còn tiếp tục cúi đầu,
thì tủi nhục hôm nay sẽ thành di sản cho thế hệ mai sau.
Nếu còn im lặng,
thì xiềng xích sẽ siết chặt đến tận xương tủy.
Đã đến lúc phải nói thẳng:
Chế độ này không phải “chính quyền nhân dân”, mà là bộ máy cai trị nhân dân!
Không cải cách. Không thỏa hiệp.
Chỉ có đứng dậy và đập tan!
POLITICAL SLAVERY ERA: 50 YEARS OF BOWING THE HEAD, 50 YEARS OF HUMILIATION
April 30, 1975, the Communist Party of Vietnam did not liberate the nation — they only changed foreign chains into domestic chains.
They called it “liberation.” I called it political slavery.
For 50 years, the Vietnamese people have been living like soulless corpses:
• Not allowed to open their mouths if they did not praise the Party.
• Not allowed to hold a ballot if they did not choose the right “Party candidate.”
• Not allowed to form associations, form parties, run for election, protest, demonstrate.
• Not allowed to be masters of the country — only obedient subjects of a ruling party.
Anyone who opened their mouths to demand freedom was arrested, tortured, and imprisoned.
Anyone who protested injustice was labeled a “reactionary” or “hostile force.”
This government does not talk to the people — it commands the people.
The press? Just parrots shouting slogans.
Elections? Just a staged farce.
The courts? Just a guillotine that legalizes every sentence in your pocket.
The police? Just an army guarding the fear in the hearts of the people.
Don’t dream of freedom in a giant prison.
Don’t have illusions about “peace” when we live in fear and obedience.
50 years — this country has not progressed — only the leaders have bloated bellies, the people are bent over with debts.
A regime that conceals, lies, betrays the ideal of freedom, betrays the people.
If we continue to bow our heads,
today’s humiliation will become a legacy for future generations.
If we remain silent,
the chains will tighten to the marrow of our bones.
It is time to say it straight:
This regime is not a “people’s government”, but a people’s governing apparatus!
No reform. No compromise.
Only stand up and smash!